wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 12:24,Ngày 25/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Lãng Tử Gió

» Thể loại: Truyện Teen
» Lượt xem: 22709 Views


Thực tế mà nói, tôi vốn vẫn thích những chiêu lãng mạn của mấy anh chàng trong phim Hàn Quốc. Tuy nhiên, chỉ khi ngồi vào vị trí nhân vật, tôi mới thấy sượng kinh khủng. Những người xung quanh ko bị Khoa “mua chuộc” như trong phim, nhưng họ đều tò mò hướng ánh mắt về chỗ bàn chúng tôi, và đó cũng là điều dễ hiểu.
“Anh làm gì vậy?”

“Em mở nó ra là biết chuyện gì thôi”
Tôi nhìn tờ giấy như nhìn 1 sinh vật lạ, cứ như thể nó chứa đầy nguy hiểm tiềm ẩn. Tờ cam kết ko phản bội? T__T Hay…đơn đăng ký kết hôn?? +___+
“Em làm gì sợ dữ vậy?” – Khoa bật cười – “Ko phải án tử đâu, cưng à”
Nhịp điệu bản nhạc đến lúc cao trào, tôi mới nhận ra bài Can you feel the love tonight?, hẳn là cũng đã được Khoa sắp xếp trước.

63.

Tờ giấy viết toàn bằng tiếng Anh, dòng rõ và lớn nhất mà tôi có thể thấy trước nhất là PSYCHOTHERAPY COURSE.

“Tâm lý liệu pháp?”

“Ừ. Anh thấy nó cách đây 2 tuần và anh nghĩ ngay đến em…”

“Ý anh là gì?” – Tôi ngắt lời Khoa.

“Em có thể bắt đầu vào tháng 4. Việc đăng ký và mọi thứ khác, cứ để anh lo. Dĩ nhiên là, nếu em muốn”.

Những vị khách xung quanh cũng đã thôi tò mò. Bởi họ thất vọng khi ko có vụ cầu hôn nào trong ko khí lãng mạn này. Bánh kem, nến, và 1 bài hát ngọt ngào. Chỉ có 1 lời đề nghị ẩn dụ. Xem nào…Massachusset ư? Đó ko phải là nơi Khoa đang tu nghiệp sao?

“Xin lỗi anh, em chẳng có hứng thú gì với việc học thêm nữa” – Tôi thở dài và gấp tờ giấy lại định trả cho Khoa.

“Anh đã nói với em rồi, em có quyền lựa chọn, nhưng em hãy suy nghĩ đủ lâu để ko phải hối hận với quyết định của mình”

“Vậy anh nghĩ là em luôn sai lầm sao?”

Khoa khẽ cười. Anh cắt 1 miếng bánh kem, cho lên chiếc đĩa để sẵn và đặt xuống cạnh ly dâu tây sữa chua. Thái độ vẫn rất thản nhiên như thể anh đã biết hết mọi phản ứng của tôi từ trước.

“Em biết nhân vật Ethan phải ko?”

“Ethan là ai?”

“Rồi. Vậy là cuốn sách mà anh tặng em hồi đại học, em đã ko bao giờ đụng đến…”

“Cuốn…nào?”

Tôi có phần bối rối và thấy xấu hổ. Khoa tặng tôi khá nhiều sách, đa phần là tiểu thuyết, 1 số là sách chuyên ngành. Lúc này tôi cố nhớ đến quyển nào đó có cái tên Ethan, nhưng vô ích.

“Được rồi. 1 cuốn của Musso thôi. Tóm lại, ý anh là em đừng vội vã quá thế chứ!”

Khoa có vẻ hơi cáu, cho 1 miếng bánh vào miệng. Tôi chẳng biết có nên rút lại tờ giấy hay ko, nhưng sự phân vân cũng lập tức bị cắt ngang khi tiếng Linh cất lên ngay bên cạnh.

“Hi chị!”

Cả tôi lẫn Khoa đều ngước lên nhìn với vẻ bất ngờ. Linh mỉm cười dịu dàng hơn mọi khi, trong ánh mắt có gì đó vui vẻ. Tôi ko rõ nữa.

“Hi em…” – Tôi đáp, tay đã rời khỏi mảnh giấy.

“Em ko nghĩ vị khách đặc biệt hôm nay là chị và…bạn trai chị…Anh chị hạnh phúc quá!”

“À…ừ…chuyện này…”

“Cảm ơn em. Em đàn hay lắm! Mà em ngồi đi.”

Khoa xen ngang khi tôi đang ấp úng, rồi nhã nhặn kéo chiếc ghế mời Linh ngồi.

“Thôi, anh chị cứ tự nhiên. Em gặp bạn 1 chút…” – Linh lắc đầu từ chối, rồi chợt hỏi tôi – “À, mà chị gặp anh ấy chưa nhỉ?”

“Gặp ai?”

“Anh Di ấy!”

64.

Mặc dù tôi đã quen với việc Linh nhắc đến tên Di rồi, tôi vẫn như bị sốc khi em hỏi như vậy. Ở trong hoàn cảnh này, trước Khoa, và sau màn lãng mạn vừa rồi, tôi chẳng thể mô tả được phản ứng của mình 1 cách chính xác nhất. Chỉ biết dù cố tỏ ra tự nhiên, giọng tôi vẫn có gì đó hồi hộp và gấp gáp.

“….chị…ko gặp…Di có ở…đây sao?”

“Anh ấy ngồi ở góc kia…”

Linh quay đầu chỉ sang phía khuất sau 1 bình hoa lớn, gần đàn piano. Có chiếc bàn nhỏ với 1 ly nước uống dở, nhưng lại ko có ai ngồi.

“Ơ… đâu rồi ??”

Thế là em vội đi tìm chàng Lãng tử gió của em, vừa ngồi đấy và bây giờ thì thoắt đi mất biệt. Gió mà!!

“Di là ai vậy?”

“Một người bạn”

“Em biết anh ta à?”

“Ừ…”

“Ko có gì đặc biệt với anh chàng đó chứ?”

“Tại sao anh hỏi vậy?”

Khoa nhún vai, rồi ra hiệu cho phục vụ tính tiền, trước khi trả lời tôi với vẻ mệt mỏi.

“Anh ko biết. Hỏi thế thôi”

Tờ giấy Khoa đưa vẫn ở đó. Anh ko lấy lại, cũng chẳng đẩy về phía tôi. Phục vụ mang bill và lấy tiền. Chúng tôi ngồi im lặng với nhau như những đối tác ko còn gì để trao đổi nữa. Nghĩ ngợi 1 lúc thì tôi cũng cầm lại tờ giấy và cho vào túi xách.

…..

Khi đứng ngoài cửa quán chờ Khoa lấy xe, tôi nhìn thấy Di. Hắn đứng tựa vào 1 cây cột đèn ở phía bên kia đường, cách tôi chỉ hơn 10m, 2 tay cho vào túi áo khoác, mắt hướng thẳng sang tôi.

Mọi thứ như dừng hẳn lại vào giây phút đó.

Tôi đứng im, như chôn chân giữa đường, tay nắm chặt túi xách và chẳng biết phải làm gì nữa. Bọn tôi cứ nhìn nhau như những pho tượng. Chợt Di quay lưng bỏ đi. Trong khoảnh khắc, tôi ko hiểu chuyện gì đã xảy ra trong trí óc mình. Tôi lao theo, băng qua con đường ngắn nhưng ko ít xe, gặp vài lời quát nạt của người điều khiển, nhưng thực sự tôi ko nghe được họ nói gì cả.

Mắt tôi vẫn đuổi theo Di nhưng chân thì ko thể, cái bậc vỉa hè khiến tôi vấp ngã chúi về phía trước.

Di mất hút ngay sau đó, lẫn trong mớ người qua lại trên đường.

65.

Tại sao?

Tại sao anh có mặt ở đó? Linh đã mời anh đến ư?

Tại sao anh xuất hiện chỉ để tôi nhìn thấy và rồi bỏ đi như 1 bóng ma?

Tại sao?

Tại sao tất cả những điều này lại xảy đến như 1 thứ định mệnh quái gở?

Tại sao….

“Em làm sao vậy?”

“Em ko biết…”

“Em đứng lên đã”

Một cách nhẹ nhàng, Khoa nâng tôi lên, phủi bụi trên quần áo và đưa tôi ra xe đang dựng sát bên. Khi Khoa chìa chiếc mũ bảo hiểm cho tôi, tôi bật khóc.

“Em xin lỗi. Em ko thể tiếp tục thế này được nữa. Anh về đi… Em muốn lang thang 1 mình…”

“Có phải…em vừa gặp anh ta?”

Với giọng khá thấp, Khoa gần như thì thào 1 mình hơn là hỏi tôi. Anh cúi mặt, treo lại chiếc nón vào xe chậm rãi, rồi ngồi lên xe và nổ máy vọt đi, ko đợi tôi trả lời, cũng ko nói thêm 1 câu nào nữa.

Tôi vẫn đứng ở bên vỉa hè, với 1 tâm trạng ngổn ngang chới với. Phía bên kia đường, chỗ quán café ấy, Linh bắt 1 chiếc taxi với điện thoại đang áp vào tai. Em gọi ai? Là Di. Chắc chắn là Di. Cô gái trẻ ấy cứ mải đuổi theo 1 cơn gió, với mộng tưởng xa vời sẽ bắt được nó, giữ nó lại bên mình, để mỗi ngày chuông lòng reo vui những giai điệu tình yêu trong trẻo mãi.

Nhưng gió thì làm sao giữ?

Di ko yêu Linh.

Tôi biết.

Còn tôi? Giữa tôi và Di, liệu có phải là 1 cơn say nắng? Chuếnh choáng vội vã và mơ hồ. Bạn thử chui ra đường vào giữa trưa rồi trở về nhà xem. Bạn thấy choáng, 1 thứ cảm giác xảy ra rất thực nhưng vô cùng chóng vánh.

Vậy mà tôi cũng có khác gì Linh? Tôi lao ra đường trong vô thức chỉ để đuổi theo hắn. Cái gã chẳng biết đến từ đâu, gia cảnh, nghề nghiệp, tuổi tác đều như 1 tấm màn mờ ảo. Ngay cả cái tên Di của anh ta có bao nhiêu % là thật? Tôi ko biết! Tôi chỉ thấy 1 điều duy nhất là mình vừa tổn thương người đàn ông gắn bó với mình trong mấy năm qua chỉ vì 1 gã như thế.

Khi chiếc taxi mang Linh chuyển bánh, tôi cũng bắt đầu bước đi về hướng có nhiều ánh đèn và bảng hiệu. Khu ăn đêm của người Sài Gòn. Ốc. Nước mía. Hột vịt lộn và bia.

Tôi bấm máy gọi Bảo Anh. Nhưng nó tắt máy. Cuối năm show diễn chắc cũng ko ít. Gọi thêm 2 nhỏ đồng nghiệp. Đứa nào cũng có hẹn. Ngày nghỉ mà. Tôi cũng vừa hẹn hò với người yêu đấy còn gì. Thôi thì ngồi 1 mình. Có sao đâu.

Đọc tiếp: Lãng tử gió -chương 66-70
Lần đầu tiên tôi ăn ốc ở quán cóc 1 mình, với 1 chai bia trên bàn, chẳng khác nào những gã thất chí chán đời tìm quên trong men rượu nhan nhản quanh đó. Họ cũng chẳng để ý đến tôi, trừ nhóc phục vụ. Nó cứ tủm tỉm cười trước bộ dạng 1 cô gái tóc dài ngang vai, đeo kính, mặc áo voan hoa màu vàng chanh và quần tây đứng với túi xách vải giả da ngồi…nhậu.

“Chị thất tình hả?” – Cuối cùng nó cũng ko nén nổi tò mò.

“Ờ… thất tình…hi hi…” – Tôi phì cười.

“Hông iu thì thôi, tội gì mà khổ mà buồn!”

“Ờ, tội gì hen…” – Tôi lại ực 1 ngụm bia đắng nghét. Thứ này, nói chung là chẳng ngon lành gì, nhưng uống 1 lúc tự nhiên…thấy sảng khoái lạ. T__T

Ông chủ quán lại gọi nó, nên thằng nhóc vội chạy đi. Tôi nhân tiện kêu nó mang ra 1 chai nữa. +___+

Khi gió đêm mỗi lúc 1 mạnh hơn, tôi bắt đầu thấy run rẩy. Gió lạnh quá. Gió chết tiệt! Ghét gió!! Mình ko có áo khoác! Mình lại đang uống nước đá!! Thế là tôi cứ lảm nhảm trong đầu 1 hồi, rồi rút điện thoại, dò tên Di trong danh bạ và gọi. Lúc này, có lẽ men bia đã làm chủ lý trí đầu óc tôi hết rồi....
« Trước1...1718192021...25Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Lãng Tử Gió bạn có thể xem thêm lang tu giolang tu gio còn nữa nè

Lãng Tử Gió v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Mối Tình Đầu và Bạch Mã Hoàng Tử

Tác giả: $aki Đánh giả theo độ tuổi: Thôi bỏ qua mục này đi, kiểu gì mà mọi người chả đọc tiếp :v Thể...

Anh là đồ ngốc chứ không phải em

Anh là đồ ngốc chứ không phải em Em nở một nụ cười và nghiêng người đặt xuống đôi môi còn lem ít máu của anh một...

Đương Gia Cách Cách

•Đương Gia Cách Cách Tóm tắt truyện: Nghe nói Long gia giàu có sung túc một phương, là đại phú hào, mỗi ngày đều thu vào...

Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.!

•Truyện Thật Xin Lỗi , Cút Thôi.! Truyện THẬT XIN LỖI, CÚT RỒI! Tác giả: Tác giả: Duyệt Vi Chương 1: Hề Hề bỏ trốn...

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến ĐauThương

•Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác phẩm : Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương Tác giả : Mộ Hạ Tình yêu...

Cô Nàng Mạnh Mẽ

•Truyện Cô Nàng Mạnh Mẽ Tác phẩm : Cô nàng mạnh mẽ Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương Hà Tịch: nhân sinh tựa như một con...

1234...111213»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00057s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

Polaroid