wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện 18+
Bây Giờ 09:21,Ngày 25/12/24
new Các Bạn Truy Cập Wap theo Tên Miền KenhDocTruyen.Com Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. Kenhdoctruyen.com là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc.
>

Phòng Trọ Ba Người

» Thể loại: Giới Tính Teen
» Lượt xem: 16697 Views


Sơn có một người bạn thân cùng lớp là Phúc. Phúc thường hay đến nhà Sơn chơi và Mẫn nhanh chóng nhận ra anh ta "quan tâm đặc biệt" đến Thu Thảo.
Phúc đẹp trai, nói năng lưu loát. Chiếc Cub mà Phúc thường chở Sơn đi chơi chứng tỏ anh thuộc một gia đình khá giả. Trong xử sự đối với phụ nữ, Phúc là một con người tuyệt vời. Anh ta thường tặng Thu Thảo những món quà nho nhỏ, dễ thương. Thu Thảo xem ra rất thích các món quà đó, nhất là con gấu bông có nhạc. Cô thường vặn chốt cho nó reo luôn.
Thoạt đầu, Mẫn không biết con gấu bông đó. Có lần, vừa bước vào phòng, chợt nghe tiếng nhạc "tính tang", Mẫn ngơ ngác nhìn quanh. Nhưng anh không thể xác định được tiếng nhạc phát ra từ đâu.
Thu Thảo theo dõi nét mặt của Mẫn với vẻ thích thú:
- Đố anh biết nhạc ở đâu đó!
Mẫn nhìn quanh một lượt nữa rồi lắc đầu:
- Chịu.
Thu Thảo giơ lên con gấu bông cô đang ôm trong lòng:
- Ở đây nè!
Rồi cô vặn chốt cho nhạc trỗi lên một lần nữa. Mẫn lắng tai nghe, đầu gật gù.
- Nhạc nghe hay không? - Thu Thảo hỏi.
- Hay!
- Em thích lắm! - Thu Thảo xuýt xoa.
Mẫn đồng tình:
- Tôi cũng thích! Con gấu ở đâu ra vậy?
- Anh Phúc tặng em.
- Quà sinh nhật hả?
Thu Thảo lắc đầu:
- Không! Thỉnh thoảng anh Phúc vẫn hay tặng quà cho em vậy thôi!
Rồi cô nheo mắt:
- Anh Phúc "ga - lăng" hơn anh nhiều!
Câu nói vô tình của Thu Thảo như một mũi tên bắn vào tim Mẫn, đau nhói. Anh hiểu, điều kiện của anh và Phúc hoàn toàn khác xa nhau. Vả lại, mỗi người đến đây đều với mục đích không giống nhau. Anh đến đây đơn giản chỉ là đi làm. Anh dạy học để kiếm sống. Thu Thảo là một cô gái dễ thương, nhưng điều đó đối với anh vô nghĩa. Cô và anh ở trên hai mặt phẳng không thể cắt nhau, dù kéo dài đến vô cực. Vì vậy, Mẫn không hề ghen tị với tình cảm của Phúc, thậm chí anh coi mối quan hệ của Phúc với Thu Thảo là điều hoàn toàn tự nhiên. Nhưng sẽ không ổn chút nào nếu có ai đó công khai so sánh anh với Phúc, điều mà anh không bao giờ muốn nghĩ đến.
Vì vậy câu nói của Thu Thảo làm anh hơi nhăn mặt. Bắt gặp ánh mắt trách móc của anh, Thu Thảo giật mình hiểu ra mình nói hớ. Cô rất muốn xin lỗi anh nhưng lại không đủ can đảm mở miệng. Nhưng từ đó về sau, cô không bao giờ dại dột đi làm cái chuyện so sánh giữa hai người.
Chiều nay, Mẫn đến nhà Thu Thảo với một tâm trạng vui vẻ. Anh vẫn chưa hết buồn cười về chuyện mới sáng sớm, Thủy đã lên gác trọ của bọn anh để truy tìm "con bé" trong bản nhạc "Happy Song". Và cả về anh chàng Nhiệm "đi hết thất bại này đến thất bại khác" trong công trình tán tỉnh em Sương nhưng vẫn luôn luôn cao giọng "lên lớp" về "phương pháp thành công trong tình yêu" y như ta đây là Don Juan thứ thiệt.
Khi anh bước vào phòng, Thu Thảo còn đang ngồi ngắm nghía một bức tranh gì đó trên bàn. Cô cứ hết nghiêng đầu sang bên này lại nghiêng sang bên khác, mắt nheo nheo.
- Tranh gì vậy? - Mẫn hỏi.
- Tranh của em! Anh xem thử giống em không?
Vừa nói, Thu Thảo vừa giơ bức tranh lên, xoay lại phía Mẫn.
Anh nhìn cô gái xinh xắn trong tranh, gật đầu khen:
- Giống lắm!
- Nhưng có đẹp không? - Thu Thảo tinh nghịch hỏi.
Anh đùa:
- Điều đó thì khỏi phải nói!
Sự "cởi mở" của anh làm Thu Thảo ngạc nhiên. Cô ngó anh:
- Hôm nay trông anh có vẻ khang khác.
- Khác gì đâu?
- Trông vui vẻ hơn mọi bữa.
Mẫn mỉm cười:
- Cũng vậy thôi chứ khác gì.
Rồi anh nhìn bức tranh, hỏi:
- Bức tranh này do anh Phúc vẽ phải không?
- Ừ. Sao anh đoán ra hay vậy?
- Gì mà không đoán ra! Sao Thu Thảo không treo lên?
Thu Thảo chép miệng:
- Thôi.
Mẫn ngạc nhiên:
- Sao vậy? Treo lên mới đẹp!
Thu Thảo rụi vai:
- Ba em thấy ba em la chết!
- À!
Mẫn hiểu ra. Anh tặc lưỡi:
- Tiếc quá hén!
- Ừ. Bức tranh này mà kẹp trong tập thì uổng quá! - Giọng Thu Thảo buồn buồn.
Chẳng nghĩ ra cách gì giúp Thu Thảo, Mẫn đành nhún vai:
- Biết sao giờ!
Anh đặt cuốn sách giáo khoa lên bàn, đang định lật tới chỗ bài học hôm nay thì Thu Thảo bỗng đề nghị:
- Hay là thế này!
Anh quay lại:
- Sao?
Thu Thảo chìa bức tranh ra:
- Anh cầm về đi!
Mẫn thắc mắc:
- Chi vậy?
Thu Thảo cười:
- Treo lên giùm em chớ chi!
Mẫn bất giác bước lui một bước. Anh ngơ ngác:
- Tôi treo hình Thu Thảo làm gì?
Buột miệng xong, Mẫn bỗng nhận ra mình vừa nói một câu cực kỳ thiếu tế nhị. Lẽ ra, anh có thể diễn đạt ý nghĩ vừa rồi bằng một câu nói khác, nhẹ nhàng và khéo léo hơn. Nhưng không hiểu sao anh lại phản ứng một cách sỗ sàng dù rằng ngay sau đó anh kịp nhận ra sai lầm của mình và ấp úng:
- Tôi... xin lỗi...
Thu Thảo dường như không nghe lời xin lỗi của Mẫn. Câu nói đầy xúc phạm của anh vừa rồi khiến cô tái mặt hẳn đi. Sau một thoáng sững sờ, cô lặng lẽ nhét bức tranh vào giữa chồng tập trên bàn và bỏ đi ra ngoài.
Còn lại một mình trong phòng, Mẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ về phản ứng của mình. Anh thừa hiểu rằng Thu Thảo đề nghị anh đem bức tranh về nhà chỉ với ước muốn nó được treo lên thay vì nằm hẩm hiu giữa các trang sách. Một ước muốn hồn nhiên và trong sáng. Như ước muốn của một người em gái. Trong khi đó thì anh lại hùng hổ như một tên du côn "Tôi treo hình Thu Thảo làm gì?". Càng ngẫm nghĩ, Mẫn càng thấy bứt rứt. Niềm vui buổi sáng bay vèo đâu mất.
Lát sau, Thu Thảo bước vào, cũng lặng lẽ như khi đi ra. Cô đứng lúi húi lục tìm trong chồng tập và hỏi anh bằng một giọng như không có gì xảy ra:
- Hôm nay học tới bài gì hén?
Mẫn nuốt nước bọt:
- Tới chương "tích phân bất định".
Anh trả lời một cách khó khăn và nghe miệng mình khô đắng. Và anh loay hoay xem thử nên bắt đầu bài học như thế nào cho đỡ ngượng ngập nhất.
đọc tại Zingtruyen..wap.sh
Chương 3
Mẫn vừa ló đầu vô phòng, Chuyên đã hỏi:
- Làm gì mặt mày bí xị vậy?
- Có gì đâu! - Mẫn chối phắt.
Chuyên nhún vai:
- Thôi đi, đừng có chối! Dòm mặt mày là tao biết liền!
Mẫn cười cười, không trả lời. Anh lặng lẽ đi thay áo rồi nằm lăn đùng ra trên giường.
Chuyên vẫn tiếp tục truy:
- Sao? Bị học trò bắt bí, không giải đáp được phải không?
- Giỡn hoài!
- Chứ sao? Hay là chọc ghẹo con nhà người ta nên sắp bị cho nghỉ việc?
- Không bao giờ!
- Hay là...
Mẫn cau mặt, gắt:
- Hay là cái con khỉ! Tao đã bảo không có gì là không có gì! Mày sao hỏi dai như đỉa!
- Tại sao thấy mày buồn buồn.
- Buồn đâu mà buồn! Bữa nay giảng bài nhiều, tao hơi mệt chút thôi! - Rồi Mẫn nhìn quanh, hỏi - Thằng Nhiệm đâu?
- Nó chạy đi mua mấy cái hột vịt.
Đúng lúc đó, Nhiệm về tới.
Chuyên trách:
- Mua mấy cái hột vịt mà đi đâu cả buổi vậy, ông tướng?
Nhiệm chép miệng:
- Tao về gần đến nhà thì bị kẹt.
- Kẹt gì?
- Cảnh sát giao thông.
Chuyên nheo mắt:
- Sao vậy? Bộ mày đi đường ngược chiều hả?
Nhiệm chép miệng:
- Quanh đây đâu có đường một chiều.
- Chứ sao? Hay là mày vượt đèn đỏ?
- Đèn đỏ đâu mà vượt! - Vừa nói, Nhiệm vừa chỉ xuống sàn nhà - Tao kẹt ở ngay đây nè!
Chuyện hừ giọng:
- Xạo đi mày! Ở đây làm gì có cảnh sát giao thông!
Nhiệm gật đầu:
- Có! Một nữ cảnh sát!
Thoạt đầu Chuyên ngớ người ra nhưng rồi anh hiểu ngay:
- Em Thủy hả?
- Chứ ai nữa! Thấy em "cắm chốt" ngay trước cửa, tao đâu dám đi qua. Mắt em như đèn đỏ ở ngã tư. Đợi em vào nhà, đèn đỏ tắt, tao mới dám phóng qua.
Nhiệm vừa kể vừa ra điệu bộ khiến Chuyên cười ngặt nghẽo. Chỉ có Mẫn là chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Anh ngó Nhiệm:
- Làm gì mày sợ em Thủy dữ vậy?
Nhiệm đằng hắng:
- Không phải sợ mà là... tránh gặp mặt!
Mẫn vẫn ngơ ngác:
- Sao vậy?
Nhiệm liếc Mẫn:
- Ủa, té ra thằng Chuyên chưa nói gì với mày sao! Hồi chiều, em Thủy lại lên đây...
Mẫn gật gù, vẻ hiểu biết:
- Em lên trả băng nhạc chứ gì!
Nhiệm nhăn mặt:
- Em trả cái con khỉ! Em kêu tụi mình trả thì có!
- Trả gì?
- Trả tiền nhà chứ trả gì! Quá hạn đã mười ngày rồi!
Bây giờ, Mẫn mới nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Từ khi thuê căn gác này đến nay, chưa bao giờ bọn Mẫn trả tiền đúng hạn; tháng nào cũng đóng trễ, nhưng chưa lần nào trễ như lần này. Khổ nỗi, nguyên nhân đưa đến sự trễ nãi triền miên này đều xuất phát từ sự khó khăn của Mẫn. Lần này cũng vậy. Nghe Nhiệm nói, Mẫn chỉ biết chép miệng:
- Không hiểu sao nhà tao kỳ này gởi tiền lên trễ quá!
Chuyên hắng giọng:
- Thôi, lỡ trễ mười ngày rồi, cho nó trễ chẵn nửa tháng luôn đi!
Nhiệm hừ mũi:
- Ở trọ mà mày làm như... ở rể không bằng!
Chuyên gục gặc đầu, giọng tinh quái:
- Tao và thằng Mẫn thì không nói làm gì! Còn mày thì coi như "ở rể". Mày chẳng bảo em Thủy có "để ý" mày chút chút là gì!
Nhiệm xuýt xoa:
- Chà chà! Từ khi tao biết mày đến giờ, lần đầu tiên tao mới nghe mày nói được một câu thông minh!
Chuyên hấp háy mắt:
- Tao nói đúng không?
Nhiệm khoái chí:
- Quá xá đúng!
Chuyên nói tiếp, giọng chậm rãi:
- Vậy thì nhiệm vụ của "chú rể" là năn nỉ với "cô dâu" cho khất vụ tiền nhà thêm vài hôm nữa... ...
« Trước123456...20Sau »

* Tải game 18+ Hót nhất

Bình Luận Bài Viết




Tìm Kiếm
bạn đang xem Phòng Trọ Ba Người bạn có thể xem thêm phong tro ba nguoiphong tro ba nguoi còn nữa nè

Phòng Trọ Ba Người v2

đang cập nhật thêm

tcm
100/ 100 100 bình chọn
Anh muốn cưới một con đĩ

Em đã nhận lời yêu anh và chúng mình sẽ cưới nhau. Anh vẫn yêu em dù em nói em chỉ là con đĩ... *** - Bố!...

NGƯỜI BẠN LES - CHIẾC BÓNG

Thứ năm Ngày 27/01/2011 2 **** Chúng tôi là học sinh lớp 9, nhưng năm rồi H đã nghỉ học. H là bạn thân...

Gái Ngoan Thật Khó Lấy Chồng.!

•Gái Ngoan Thật Khó Lấy Chồng.! Hãy sống thật tốt để người ta sẽ cảm thấy ân hận khi không trân trọng mình. Tôi...

Yêu Phải Anh Chàng Vũ Phu

•Yêu Phải Anh Chàng Vũ Phu Anh nhắn tin nhớ nhung với người cũ và bảo tôi là "đồ rẻ tiền, không đáng một xu" Tôi là...

Nối Đau Tuổi 21

•Nối Đau Tuổi 21 Đúng sinh nhật tuổi 21 của mình, tôi đã vắt kiệt anh... và cũng ngày đó, tôi mất anh mãi mãi. Dù giờ...

Chán Chồng Nồng Say Với Nhân Tình

•Chán Chồng Nồng Say Với Nhân Tình Cứ lúc nào anh nhớ, anh "cần" là tôi lại bỏ bê tất cả, vội vã lao đến bên anh... Gửi...

1234...8910»
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00045s. Bản quyền © Kênh Đọc Truyện
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen wap truyện

XtGem Forum catalog